Tất cả chuyên mục
Thứ Bảy, 02/11/2024 07:31 (GMT +7)
'Đóa hoa mong manh' - bộ phim ngô nghê của Mai Thu Huyền
Thứ 4, 17/04/2024 | 13:54:34 [GMT +7] A A
Bộ phim tâm lý tình cảm mới nhất của Mai Thu Huyền bộc lộ nhiều điểm trừ về kịch bản, nội dung, khó thể coi là một tác phẩm điện ảnh chỉn chu thực thụ.
Trước khi cập bến rạp Việt, Đóa hoa mong manh của đạo diễn Mai Thu Huyền đã khởi chiếu tại thị trường Mỹ từ thời điểm cuối tháng 3. Theo nhà sản xuất, tác phẩm được quay hoàn toàn trên đất Mỹ và gặt hái một số giải thưởng quốc tế trước khi trở về quê nhà.
Nhắc đến Mai Thu Huyền, đây không còn là gương mặt xa lạ với những khán giả trước màn ảnh nhỏ. Bên cạnh vai trò diễn viên, nữ nghệ sĩ còn lấn sân sản xuất, cầm trịch nhiều dự án. Thế nhưng, từ Giấc mơ Mỹ (2017) cho đến Kiều (2021) và mới đây nhất là Đóa hoa mong manh, điện ảnh và Mai Thu Huyền dường như vẫn chưa tìm được “điểm chạm”.
Câu chuyện ngô nghê
Chuyện phim Đóa hoa mong manh xoay quanh nhân vật chính Thạch Thảo, một ca sĩ trẻ đẹp với giọng hát lay động lòng người. Sau đêm diễn thay cho đồng nghiệp, cô nàng lọt vào mắt xanh của Sơn - một nhà sản xuất âm nhạc đã có gia đình. Anh mang đến lời đề nghị hấp dẫn, giúp cô trở nên nổi tiếng.
Thạch Thảo từ giọng ca vô danh một bước lên đỉnh vinh quang và ngày càng tỏa sáng. Sức hút của cô khiến cánh đàn ông si mê, và Sơn cũng chẳng phải ngoại lệ. Nhìn thấy người chồng đầu ấp vai kề đang ngày một xa cách, Yvonne - vợ của Sơn - bày mọi cách cứu vãn mối tình đang đứng bên bờ vực thẳm.
Tác phẩm có thời lượng 95 phút, với hơi hướm một phim ca nhạc khi để âm nhạc dẫn dắt câu chuyện. Nội dung Đóa hoa mong manh cũng chủ yếu xoay quanh mối tình tay ba giữa Yvonne, Sơn và Thạch Thảo.
Dưới bàn tay của Mai Thu Huyền, Đóa hoa mong manh gây không ít ức chế vì lối dẫn dắt vụng về. Cách xây dựng tình tiết, tâm lý nhân vật đểnh đoảng với nhiều nút thắt lộn xộn. Phim do vậy mà tạo cảm giác gượng gạo, sến sẩm với những biến cố sắp đặt sống sượng.
Mở màn bằng phần trình diễn trên sân khấu của Thạch Thảo (Maya), ấn tượng đầu tiên ập đến là những cú lia máy kém mượt mà, cùng biểu cảm “giả trân” của ca sĩ lẫn dàn nhân vật khách mời.
Chuyển cảnh vội vã đưa khán giả về thời điểm trước khi Thạch Thảo nổi tiếng. Một tình huống bất ngờ xảy ra đẩy cô tới trước mắt Sơn (Quốc Cường). Lần đầu chạm mặt, nhà sản xuất âm nhạc đã tỏ ra si mê cô ca sĩ một cách suồng sã. Anh ngắm nhìn cô lộ liễu, hay thậm chí mời rượu ngay sau màn trình diễn.
Cả hai nhanh chóng tiếp xúc, khi Sơn mang tới cơ hội đổi đời cho cô ca sĩ trẻ. Anh muốn làm một cuốn phim ca nhạc, mang tên “Đóa hoa mong manh”. Đóa hoa ở đây là Thạch Thảo, cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp lay động. Còn mong manh dường như là con người và cuộc đời cô ca sĩ ấy: ngây ngô, thuần khiết, lại mong manh dễ vỡ tựa như bông tuyết.
Cả hai sau đó nhiều lần bị đẩy vào những tình thế bên bờ ranh giới: trong khi Sơn không giấu nổi cảm tình, thì Thạch Thảo lại đứng giữa lằn ranh của việc giữ tự trọng và trở thành “kẻ thứ ba” phá hoại hạnh phúc gia đình Sơn. Nhưng thực tế, sự mập mờ này không phải bút pháp khai thác tâm lý của biên kịch, mà đơn thuần là sự non tay trong việc phân tích, soi chiếu đời sống nội tâm nhân vật. Thạch Thảo có nhiều thay đổi thất thường trong tính cách, hay những biến chuyển tâm lý “ngoạn mục” trước sự ngỡ ngàng của người xem.
Sự xuất hiện của Yvonne (Mai Thu Huyền) là lời cảnh tỉnh cho mối quan hệ vượt quá ranh giới giữa Sơn và Thạch Thảo. Câu chuyện từ đây cũng cố gắng thể hiện chuyện tình tay ba mang đến đau khổ, giằng xé cho người trong cuộc. Nhưng đáng tiếc, lối kể cũ kỹ, cùng nhiều tình tiết dàn xếp lố bịch biến Đóa hoa mong manh trở thành một bộ phim chắp vá và sến súa.
Chất điện ảnh nghèo nàn, thông điệp lệch lạc
Đóa hoa mong manh, ở khía cạnh nào đó, phản ánh đời sống thu nhỏ của những người gốc Việt tại hải ngoại, qua đó vạch trần lớp vỏ danh vọng bóng bẩy. Song, thông điệp này được truyền tải khá mờ nhạt. Thay vào đó, người xem lại bị cuốn vào guồng quay của cuộc tình tay ba giữa Thạch Thảo, Sơn và Yvonne.
Sơn cùng Yvonne vốn là vợ chồng nhưng xuyên suốt phim, không có bất cứ khoảnh khắc nào cho thấy liên kết giữa cả hai. Cặp đôi chẳng có sự gắn kết, từ ánh mắt, cử chỉ họ dành cho nhau cũng gượng gạo, tựa như hai kẻ xa lạ. Vậy nên, việc Yvonne đau khổ trước sự chen chân của người thứ ba tỏ ra kém thuyết phục.
Sự non tay của biên kịch tiếp tục thể hiện ở việc xây dựng sợi dây gắn kết giữa Thảo và Sơn. Cả hai tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, ở tình yêu với âm nhạc, bên cạnh quá khứ tổn thương vì là trẻ mồ côi. Song, quá khứ hay những biến đổi tâm lý chỉ được thể hiện qua lời thoại dài dòng, khiến người xem mệt mỏi thay vì thấu hiểu, đồng cảm với nhân vật.
Thạch Thảo, từ một “bông tuyết” thuần khiết, mạnh dạn từ chối cám dỗ, thậm chí không nhận cát-xê lại sẵn sàng ngã vào mối quan hệ mập mờ với Sơn. Cô ngó lơ yêu cầu của nhà sản xuất, tự ý thay đổi kế hoạch hay đưa ra yêu cầu vượt quá giới hạn.
Thảo nhận thức rõ đối phương đã lập gia đình, nhưng hết lần này tới lần khác “vô tư” đụng chạm, hay thân mật quá mức với anh. Cô vừa hồn nhiên vui vẻ bên chồng người khác, nhưng ngay sau đó lại tới nhà thờ cầu nguyện như thể không nhận thức được mình cũng là người có lỗi.
Nhân vật phát triển kém tự nhiên, liên tục bị ngòi bút biên kịch đẩy vào những tình tiết sắp đặt lộ liễu. Giọt nước mắt của Thạch Thảo rơi nhưng thay vì tạo được đồng cảm, lại khiến người ta ức chế vì mâu thuẫn trong chính nội tâm nhân vật.
Cú plot-twist mang đến bước ngoặt cho cuộc đời Thạch Thảo càng trở nên lố lăng, như một sự “tẩy trắng” cho cô. Nó quá dễ đoán, chưa kể lại khiến thông điệp phim có phần lệch lạc. Thạch Thảo và Sơn, bỗng chốc trở thành “nạn nhân” trong câu chuyện tình tay ba. Họ chẳng nhận được bài học thấm thía nào, thậm chí tiếp tục có thêm lựa chọn ích kỷ làm tổn thương người ngoài cuộc. Để rồi, mũi dùi công kích lại chĩa ngược về phía người vợ.
Phần cuối phim tập trung vào cái kết cuộc tình, nhưng lối kể quá cũ, lạm dụng giọt nước mắt cùng những cảnh đau khổ.
Chẳng riêng nhân vật và tình huống, ngay cả yếu tố diễn xuất trong Đóa hoa mong manh cũng nặng tính sân khấu.
Vào vai nữ chính, Maya cho thấy sự nghèo nàn về biểu cảm lẫn cách bộc lộ nội tâm nhân vật, cảnh khóc lóc, buồn bã nhìn rất sượng, rất giả. Ở bất kỳ khoảnh khắc nào diễn xuất trở nên bất lực, đạo diễn lại để âm nhạc nổi lên “thay lời muốn nói”. Nhạc phim lê thê, lồng ghép dày đặc mà thiếu sự tinh giản, tiết chế, nhiều phen át cả thoại.
Các nhân vật cũng thường xuyên có những màn trò chuyện ngô nghê tới bật cười. Lời thoại như kịch, thiếu tính tự nhiên. Bên cạnh đó, chất liệu điện ảnh trong phim cũng nghèo nàn. Các góc quay, cú máy chuyển đổi thiếu linh hoạt hay montage xuất hiện nhưng không mang nhiều ý nghĩa. Đó là chưa kể một số cắt cảnh kém duyên, khiến cảm xúc người xem chưng hửng.
Tựu trung, để gọi Đóa hoa mong manh là “thảm họa điện ảnh” như Giấc mơ Mỹ hay Kiều có phần nặng nề. Nhưng thực tế, bộ phim tâm lý tình cảm mới nhất của Mai Thu Huyền còn khoảng cách rất xa để trở thành một tác phẩm điện ảnh chỉn chu thực thụ.
Theo Zing
Liên kết website
Ý kiến ()