Một ngày nắng, tôi quyết định ghé thăm cô bạn thân đang thực tập tại huyện Đăk Hà. Chuyến đi chợt đến như chính sự bất ngờ của chúng tôi ngày nhận quyết định thực tập ở vùng đất hoàn toàn xa lạ. Trên chiếc xe giường nằm, tôi mường tượng Đăk Hà như bao vùng đất của Tây Nguyên đại ngàn, đầy nắng gió và ngọt đắng vị cà phê. Xe đi qua TP Kon Tum về phía bắc 20 km, tôi xuống xe lúc tờ mờ sáng. Đăk Hà chào đón tôi bằng cái ôm mát lạnh, cái lạnh đặc trưng của vùng cao nguyên những ngày cuối năm. Cô bạn thân đón tôi bằng cái ôm ấm áp, sự ấm áp của tình bạn thân thương.
Bạn tôi nhanh chóng kéo tôi đi dạo quanh Đăk Hà với tất cả niềm vui, giống như chủ nhà hào hứng muốn giới thiệu từng không gian đẹp xinh trong căn nhà mới xây của mình cho khách đến mừng tân gia. Đăk Hà cuối đông đầu xuân có hoa cà phê nở trắng tinh khôi, đan xen là màu hồng dịu dàng của những ngọn hoa lau. Loài hoa bình dị ấy mềm mại nghiêng mình trong gió, nô đùa cùng nắng giữa bầu trời biếc xanh.
Vẫn đang choáng ngợp bởi những đồi cà phê trắng muốt hòa lẫn trong hương thơm dịu ngọt, tôi như đi xuyên không gian, thời gian, lạc vào khu vườn cổ tích. Thời điểm này cũng chính là mùa thay lá của rừng cây cao su Đăk Hà. Đi giữa những hàng cây thẳng tắp, cành lá đan xen vào nhau, tôi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp nên thơ của vùng đất này. Mỗi khi có cơn gió thoảng qua, những chiếc lá rời cành tựa như một đàn bươm bướm tung bay. Mặt đất được trải một tấm thảm bươm bướm ánh cam rực rỡ.
Chúng tôi đi qua rừng cao su, đến thăm một ngôi làng nhỏ. Cô bạn chu đáo chuẩn bị cho tôi một bộ trang phục của người dân địa phương. Các cụ già và những em nhỏ nhìn chúng tôi với đôi mắt tò mò xen lẫn sự mến khách trong ánh nhìn, nụ cười của họ.
Một cụ già mời chúng tôi đến thăm nhà rông của làng. Nhà rông nằm ở trung tâm, là nơi tụ họp, trao đổi, thảo luận của dân làng. Tôi bước chân trần dạo quanh nhà rông, cảm nhận từng thớ vải màu sắc chạm nhẹ vào người, nghe câu chuyện của làng và như thấy mình đang sống trong nền văn hóa đặc sắc nơi đây. Bên cạnh làng có một con suối nhỏ róc rách chảy, vài chú cá tung tăng bơi trong làn nước trong xanh, mát lành. Tất cả tạo thành một bức tranh quá đỗi bình yên của núi rừng.
Điểm cao 601 tại xã Đăk La là một di tích lịch sử nổi tiếng ở huyện Đăk Hà, in đậm những chiến tích của quân và dân ta trong kháng chiến chống Mỹ, đặc biệt là chiến thắng tháng 4/1972 trong chiến dịch giải phóng Đăk Tô - Tân Cảnh.
Nghe cô bạn kể, nhiều trận giao tranh quyết liệt đã diễn ra tại vị trí chiến lược quan trọng này, nên người dân địa phương còn gọi nơi đây là "Dốc đầu lâu". Tôi lặng người với lòng biết ơn vô ngần khi ngước nhìn Điểm cao 601. Trong tôi dấy lên niềm tự hào và lời nhắc nhở thế hệ chúng tôi hãy sống xứng đáng với sự hy sinh anh dũng của cha anh.
Chúng tôi còn ghé thăm một trong những công trình Phật giáo lớn nhất Tây Nguyên là chùa tháp Kỳ Quang, tọa lạc tại xã Đăk Ma. Dạo quanh chùa, tôi cảm nhận sâu sắc không gian tâm linh với vẻ trầm mặc, sâu lắng của những điện đài đồ sộ, uy nghi. Chùa như một điểm sáng, góp thêm vào sự đa dạng, phong phú của nền văn hóa, tôn giáo tại vùng đất cao nguyên xinh đẹp.
Đêm cuối trước khi trở về, huyện nhỏ Đăk Hà như thức cùng chúng tôi, lắng nghe câu chuyện cuộc sống của những cô sinh viên thực tập xa nhà. Đối với tôi, đây không những là chuyến du lịch ý nghĩa mà còn là hành trình của tình bạn. Tôi được thăm thú, trải nghiệm vùng đất này cùng cô bạn thân kiêm hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình.
Đăk Hà mang trong mình những vẻ đẹp của vùng Tây nguyên nắng gió mà vẫn toát lên vẻ rực rỡ của riêng mình. Hành trình đầy bất ngờ năm ấy cùng nét đẹp hùng vĩ nhưng vô cùng nên thơ, bình yên của Đăk Hà sẽ mãi là kỷ niệm đẹp trong thanh xuân của tôi.
Ý kiến ()